Các bà nội trợ có vui không?

Rate this post

Xung quanh tôi, tôi biết rằng có rất nhiều người quen, bạn bè, đồng nghiệp đã chọn cách ở nhà chăm con, đưa đón con đi học, ở nhà chăm sóc gia đình và hầu hết đều không. rất vui.

Cô bạn tôi ngày đó cũng tốt nghiệp loại giỏi, về quê có công việc ổn định, nhưng lại sinh con đầu lòng. Vì không trông cậy được vào ông bà ngoại nên anh chị phải nghỉ việc để chăm con. Khi con cái lớn lên, chúng nghĩ rằng nếu cho chúng đi học thì chúng sẽ có thể quay trở lại làm việc, nhưng thực tế không phải vậy. Tuy nhiên, vì không tìm được người đưa em bé đi an toàn nên bạn phải ở nhà.

Vì tâm lý “khổ một lần”, thế nào cũng không đi làm được nên vợ chồng bạn tôi quyết định “thêm một đứa nữa”. Vì vậy, cả ngày, tôi xoay tã cho đứa nhỏ, đưa đứa lớn đi học và dọn dẹp nhà cửa.

Chồng bạn cũng rất thương bạn và các con, nhưng vì gia đình chỉ trông chờ vào một nguồn thu nhập duy nhất nên anh ấy phải bươn chải nhiều công việc, đi từ sáng đến khuya.

Thời đại ngày nay, phụ nữ chọn cách ở nhà chăm chồng con là một sự hy sinh lớn lao nhưng cũng thật tủi nhục
Thời đại ngày nay, phụ nữ chọn ở nhà chăm chồng con là một sự hy sinh lớn nhưng cũng thật tủi nhục. (Hình minh họa)

Thời đại ngày nay, phụ nữ chọn cách ở nhà chăm chồng con là một sự hy sinh lớn lao nhưng cũng thật tủi nhục

Mẹ chồng thấy con trai vất vả thì chiều con dâu ở nhà, sao không kiếm việc làm thêm, tăng thu nhập để nuôi chồng.

Bạn nói: “Bây giờ mẹ có hai con ở nhà, làm gì cũng phải có người giao hàng hết mẹ ạ” thì mẹ mắng: “Đấy! Biết vậy mà sao mẹ không học may, làm tóc ở quá khứ, lên thành phố học để làm gì bây giờ thất nghiệp? “

Cô ấy còn nói sao không nhờ bà ngoại trông hộ dù biết bố tôi bị tai biến, mẹ bạn phải chăm chồng. Ông bà nội chăm nhau đã lắm rồi, làm sao dám nhờ trông cháu. Đắng lòng, nhưng bạn tôi đã kìm lại vì anh ta đang ở thế yếu.

Không chỉ mẹ chồng, cả chị dâu cũng lộ diện. Cứ 1-2 tuần, họ lại gửi con cho họ trông rồi mỉa mai: “Cảm ơn mẹ đã giữ cháu lại để mẹ đi làm kiếm tiền”.

Khi có tiệc, hai chị dâu cũng ôm đầu bạn tôi, đến giờ ăn cơm là lẽ đương nhiên, mọi người không phải đi làm sớm phụ giúp nấu nướng. Có những quyết định trong nhà dù lớn hay nhỏ bạn cũng không được hỏi ý kiến.

Ngồi tâm sự, bạn tôi buồn rầu: “Thôi, chuyện đó thì khổ, ai nói gì thì bỏ ngoài tai, mất mặt lắm”. Nhưng buồn nhất là cô con gái lớn năm nay vào lớp 1 cũng tỏ thái độ như vậy.

Đầu năm, cô giáo phát tờ sơ yếu lý lịch để học sinh điền tên bố mẹ. Nói đến nghề của mẹ, bạn tôi viết hai chữ “tề gia nội trợ” khiến mẹ băn khoăn.

Sau khi được giải thích, cô hỏi tại sao mẹ của những đứa trẻ khác lại làm “dược sĩ”, “kế toán”, “kinh doanh” “nhân viên văn phòng”… Cô ấy nói: “Tại sao con chỉ ở nhà mà không ở nhà?” Rồi sau này em sẽ không làm gì, chỉ ở nhà được không? ”

Mỗi cây, mỗi hoa, mỗi ngôi nhà, mỗi cảnh. Mình muốn khuyên các bạn nên cho con đi làm trở lại, để F5 lại tinh thần và sự tự tin, nhưng nói thật là không tìm được cách nào khi bế tắc như vậy. Anh phải khuyên em đợi vài năm nữa, hai đứa lớn rồi thì tính tiếp. Bạn tôi cũng gật đầu.

Tôi may mắn có người chăm sóc, đưa đón con để tôi yên tâm đi làm. Đi làm tuy hơi vất vả nhưng bù lại mình chủ động được nhiều việc và tâm trạng cũng tốt hơn. Ai ngờ đàn bà ở nhà có chồng sướng hơn, cứ ráng ở nhà mấy tháng rồi sẽ thấm. Làm gì có hàng trăm việc lớn nhỏ không tên trong nhà mà người đời vẫn nói “chẳng ra gì”.

Duyên Anh (Bình Tân, TP.HCM)

Thuc Quyen

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *