Có ai có một cuộc sống mà không cảm thấy mệt mỏi?

Rate this post

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa - Shutterstock
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Shutterstock

Từng giọt sương, từng tia nắng xiên qua giàn mướp, rọi xuống sân những hình thù ngộ nghĩnh. Mắt tôi vẫn nhìn vài con ong quanh quẩn bên những bông hoa màu vàng, không phải người phụ nữ ngồi bên cạnh, nhưng tôi có thể hình dung ra từng vết nâu sẫm trên làn da vô hồn, mái tóc đen trắng rối tung. màu vàng lẫn lộn, hình ảnh bàn tay nhăn nheo và bụng ngấn mỡ.

“Hoa không có hương, không có sắc thì làm sao có ong bướm tụ về” – tôi vô tình thả hồn, không biết nói gì với mình hay với ai.

“Là em gái khổ, chồng không thương mà không được như em!” – cô ấy nói.

Tôi im lặng. Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe thấy những lời này. Anh em họ khi còn nhỏ, họ như ruột thịt, cùng ăn, cùng ngủ. Ký ức đó ngăn sự tức giận hay thất vọng của tôi tràn về. Tôi cố gắng giữ sự đồng cảm, yêu thương, bồi đắp năng lượng tích cực xung quanh mình như bao năm qua, để đi qua chặng đường hơn nửa đời người chưa bao giờ là suôn sẻ.

Đời ai chỉ êm đềm? Có ai lại dành cả cuộc đời để trông chờ vào “may mắn” và “tình yêu” từ người khác, nhất là nam nữ trong một mối quan hệ ngày càng như ý trời: tình yêu – hôn nhân?

Ngày xửa ngày xưa, người phụ nữ tiều tụy ngồi đó, má hồng, môi đỏ, người đưa đón, có công ăn việc làm, có tiền mua vàng son khi tôi còn xách cặp ngày hai lần. đến trường.

Ngày chị lấy chồng, thoang thoảng đâu đó trong bàn tiệc, tôi nhớ mình cũng từng nghe “hên”, “sướng” khi nhà anh rể có của ăn của để, anh đẹp trai, phong độ. Rồi tháng năm trôi qua, giờ đây, cố tìm lại chút hương vị của người xưa cũng không một chút nào.

Người ta đổ lỗi cho thời khắc nghiệt ngã, cuộc sống khó khăn và lòng người thay đổi, nhưng bạn có bao giờ nghĩ rằng mình vẫn đứng yên?

Tôi nghĩ về chiếc xe và vô lăng. Hãy giao vô lăng cho một ai đó và rồi chúng ta biết phải làm gì? Chúng ta dừng lại ở đâu hay tiếp tục đi, làm thế nào chúng ta có thể? Tôi nghĩ đến việc người ta bảo nhau về việc giữ sắc cho chồng, giữ hương cho đẹp. Hoa thơm là để nuôi ong bướm? Hương thơm và sắc màu trong thế giới vô biên biết làm hài lòng người khác? Tích hương cho tâm hồn, chăm sóc cơ thể dường như không phải của riêng ai. Vì chỉ khi vì mình, vì mình, vì mình, chúng ta mới có thể đạt đến cảnh giới sâu sắc, mạnh mẽ và trường tồn.

Ăn diện, trau chuốt để đi lấy chồng? Nếu chồng có công việc hoặc nhà có điều kiện, phụ nữ chẳng cần học hành, làm việc cho mình tốt hơn ngày hôm qua? Em cam tâm dừng lại, không tự tạo niềm vui cho mình thì sao em lại đòi cuộc đời hãy nhẹ nhàng với em, “yêu anh đi” hay đòi người ta đừng quên?

Một đời người đáng quý, nhất định không thể để bản thân trở nên vô giá trị. Chắc chắn không thể không đánh giá cao bản thân. Chắc chắn không thể phàn nàn về số phận hay chờ đợi “tình yêu” từ người khác. Mọi người đều bận rộn với chúng. Chân mình đi được thì sao phải cần người dìu dắt? Bài học có trách nhiệm với bản thân, chúng ta có nên học trước tất cả các bài học khác không?

“Tôi không thể để mình bị coi thường mãi mãi!” – Câu nói và những giọt nước mắt của người giúp việc giờ cứ văng vẳng trong đầu tôi.

Cũng có nghề chăm sóc tóc chỉ đủ làm phụ hồ; rồi công thức kết hôn, sinh con, chăm sóc gia đình…; rồi những giọt nước mắt tủi hổ của không biết bao nhiêu người phụ nữ như một điệp khúc lặp đi lặp lại trong chị khi người chồng nhìn chị bằng ánh mắt lạnh lùng dành cho một kẻ xa lạ: “Nhìn em lần nữa!”. Tôi rất đau khi nhận ra rằng mình đã sai.

Lấy chồng là một niềm vui, có gia đình, sinh con là niềm hạnh phúc lớn lao. Để có một cuộc sống và hôn nhân hạnh phúc, cần có quá nhiều điều kiện. Giống như bước đi trên một con đường dài mà chúng ta chưa từng đi qua, cuối cùng thì mọi kiến ​​thức cũng chỉ là lý thuyết tham khảo. Vì vậy chỉ cần dồn lực vào chân là đủ.

Mỗi ngày trôi qua, chúng ta hãy làm cho đôi chân mình chắc khỏe, trí óc minh mẫn, lòng mình vui tươi hơn là ước mong đường đi bớt gập ghềnh hay có nhiều bàn tay yêu thương dang rộng để níu kéo mình. Cứu giúp.

Những lúc rảnh rỗi, tôi lướt Facebook hoặc các diễn đàn dành cho phụ nữ. Có rất nhiều điều để học hỏi và suy ngẫm từ những kinh nghiệm đó. Tuy nhiên, cũng có một vấn đề khiến tôi phải suy nghĩ lại, đó là sự lạnh lùng hay bất cần của một người phụ nữ đi qua sóng gió, được nhiều phụ nữ yêu mến.

Tôi không biết mình có sai không khi cho rằng mất niềm tin hay khát khao cần ai đó, cần đời là thất bại chứ không phải thành công của riêng ai, không riêng gì phụ nữ.

Tôi chợt ước rằng tất cả những cô gái xinh đẹp xung quanh tôi, những người còn cả cuộc đời dài phía trước, hãy hiểu sâu sắc về trách nhiệm của mình đối với bản thân. Nó như một lẽ tự nhiên để sau này, dù bạn bao nhiêu tuổi, dù trải qua điều gì, dù trải qua bao đau đớn… hãy vượt qua và giữ vững niềm tin, yêu người, yêu đời; ánh mắt, nụ cười luôn tràn đầy năng lượng tích cực, không buồn phiền, oán hận.

Cuộc sống không dễ dàng, ai có một cuộc sống mà không cảm thấy mệt mỏi?

Triệu bản vẽ

Thuc Quyen

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *